Cha tôi là dân Lâm nghiệp, gọi theo cách gọi nôm na, dân dã mà người Việt Nam hay sử dụng để chỉ những người công tác trong ngành Lâm nghiệp và có những gắn bó nhất định với ngành. Tôi là con nhà Lâm nghiệp nòi và cũng là dân Lâm nghiệp nếu theo định nghĩa như thế.
Ngày xưa, ngành Lâm nghiệp vất vả lắm, cực nhọc thì nhiều, quyền lợi thì ít. BởI thế, vào giai đọan trước những năm 1990 ít có người gắn bó được với nghề này. Cũng có lẽ vì vậy, Bố tôi nhất định không cho tôi theo nghiệp của ông mà bắt đi học ngành Tài chính - Kế tóan, rồi chẳng biết làm sao, cái duyên cái nghiệp đến cứ đến tôi lại gắn bó với những người làm Lâm nghiệp.
Kể ra cũng hay, vì tính thanh niên thích lông bông, ngồi một chỗ nghe chồn chân không chịu nổi; làm dân Lâm nghiệp, được đi rừng nhiều lại là điều thú vị. Thứ nhất là được biết nhiều nơi trong tỉnh, có lẽ không còn huyện nào trong tỉnh mà tôi chưa từng đến, không một cảnh đẹp nào lại chưa có lần ghé qua, giờ tôi có cả một Album ảnh về Đắk Lắk – Tây Nguyên mà các nhà nhiếp ảnh phải thèm muốn.
Rồi thì Phong Lan, cây cảnh. Ngòai ra tôi còn có cả một bộ sưu tập Phong Lan, cây rừng phong phú và đa dạng. Người ta có tiền thì có cây, có Phong Lan đẹp, nhưng có những cây cảnh từ nguồn gốc tự nhiên trước khi bị lai tạo; tuy có xấu hơn nhưng lại hiếm người có, có khi lại chính là điều thú vị trong cái thú sưu tầm.
Nhưng không phải thế là ngon đâu, tôi ngẫm ra có khi đó có khi là mình đang phải trả nợ, cái nợ với rừng. Cứ như người ta, đi làm về được nghỉ ngơi, đọc sách xem ti vi, còn mình thì lụi cụi nhổ cỏ, tưới cây, chăm sóc Phong lan rồi phải buồn vui khi cây ra hoa, hoặc tự nhiên rũ lá, chết bất đắc kỳ tử. Thứ bảy, Chủ nhật, người ta đưa vợ con đi ăn sáng, uống cà phê, tụ hội bạn bè còn mình thì cặm cụi đi rẫy, làm vườn. Đã mệt còn hay bị vợ buồn: Rẫy vườn người ta làm ra tiền, còn mình cà phê không lo chăm, lo trồng, cứ lay hoay với mấy cái cây rừng đã không ra được đồng nào, tháng lương lại bị sứt mẻ để nuôi cây, chẳng khi nào đưa đủ…Bạn bè rủ đi chơi thấy mình tòan trốn miết, đâm ghét, cũng xúm vào chì chiết, ‘’Hồi xưa, làm doanh nghiệp, khai thác chế biến, tham gia phá rừng chắc dữ lắm nên giờ phải trả nợ cho rừng’’.
Nói là nói thế thôi, nhưng tôi thấy cái việc trả nợ với rừng của mình cũng vui ghê lắm. Giờ tôi có cơ man là Phong lan, Địa lan, cây rừng đủ kiểu…Lại có cả một cái rẫy nhiều cây cối và đẹp như …rừng, với vài ngôi nhà nhỏ nằm dưới tán rừng trông như những ngôi nhà trong cổ tích, khiến nhiều người nhìn vào ‘’Gia sản ăn chơi’’ của tôi có trong tay hôm nay và ước ao: Mình cũng được trả nợ với rừng http://vn.myblog.yahoo.com/dak-lak/article?mid=229./.
Balmé 122007
Gởi : nguoi ban me Gần cuối năm 2008 rồi, socrung làm một cuộc khảo sát thống kê nhỏ về tâm lý. “ Chúng ta làm gì khi buồn ? “ Mong mọi người chia sẽ cách giải tỏa khi vướng “ nỗi buồn “.Biết đâu rằng chúng ta sẽ bắt gặp đâu đó những người bạn – những người có cùng cách giải tỏa “ buồn “ như chúng ta, cũng là một cách nhìn lại chính mình khi đã đi qua cái buồn nhất ấy. (socrung sẽ mời khoảng 500 blogger tham gia chia sẻ ) Sẽ chia sẽ tại : http://vn.myblog.yahoo.com/noichonyenbinh-socrung/article?mid=514 Trong thời gian : chia sẻ tâm sự bất đầu từ ngày 06/10/2008 đến 20/10/2008. (Sau ngày 20/10/2008 sẽ có những thú vị bất ngờ vậy !) Lưu ý : Mỗi người chỉ chọn và đưa ra 1 cách duy nhất trong những cách giải tỏa nổi buồn của mình để chi sẽ cùng socrung và mọi người.
Bình luận
Chưa có bình luận nào!
Phản hồi
Bình luận từ Facebook