Tôi nhớ lại những ngày tôi còn bé
Bước chân trên những ngàn lá cao su
Những vườn cà xanh bạt ngàn vô tận
Rừng thông xanh gió vẩn thôi rì rào
Tôi nhớ lại những ngày tôi còn bé
Ngồi nghe ve từng tiếng gọi trưa hè
Trời trưa nắng rủ nhau đi tắm suối
Những đêm mưa ngồi nghe chuyện hôm nào
Tôi nhớ đến những ngày tôi còn bé
Nhớ quê tôi trắng bạt ngàn tháng cạn
Nhớ những ngày mưa thúi đất thúi đai
Nhớ những đêm sao sáng cả bầu trời
Ôi daklak ! những ngày xa tôi nhớ
Nay đặt chân lên đất mẹ thân yêu
Nhiều xúc cảm giâng trào theo tiếng gió
Gió rì rào như cũng hiểu lòng tôi.
_________
Ai từng nặng nợ với Ban Mê,
Hãy ở nơi đây, nhớ đừng về.
Hoa thơm cỏ ngọt, cà phê ấm,
Nhựa sống, tràn trề, tâm trong tâm.
Ai từng duyên nợ với Ban Mê,
Hãy sống trọn đời với đất Quê.
Người Tây Nguyên đó, lòng chung thủy
Đã ở đừng đi, đến đừng về.
_________
Ban Mê ơi! Tuổi thơ ta đó
Đã ru ta vào giấc mơ nay.
Giờ xa lắm ôm vào nỗi nhớ,
Giọng Ban Mê vẫn ấm đầy.
Ban Mê ơi! giờ đây ta lớn
Xa Ban Mê ta biết yêu nhiều
Con đường đi gập gềnh gian khó
Ta một mình nhớ lắm Ban Mê
Ban Mê ơi! chiều nay ta khóc
Cô đơn nhiều ao ước ngày xưa
Có Ban Mê nhìn ta khôn lớn
Dìu đôi chân bước đến chốn này.
Ngày mai đây Ban Mê hãy đợi
Ta trở về đứng trước Ban Mê.
_________
Chiều Ban Mê nhìn người ta khóc,
Áo ướt dầm sau những cơn mưa.
Thu se lại, trời đông vừa hé,
Một nỗi buồn, man mác tình quê.
Có phải không? em muốn xa anh,
Sau tiếng khóc hoàng hôn vừa chợt tắt.
Người thương ơi, lòng anh đang chôn chặt.
Kỷ niệm xưa, lúc vướng mối duyên đầu.
Hoa cỏ ơi, giờ em ở nơi đâu?
Để khe khẽ, chìa vai đầu em ngủ,
Để em vơi một chút cô đơn.
Để em quên, một chút giận hờn.
Rồi kỷ niệm trong anh mãi mãi.
_________
Ban mê đó bao lần se lạnh
Nắng lại tìm sưởi ấm lòng ta
Và gió gọi như ru từng khúc hát.
Ta có nhau trong mỗi bước về.
_________
Mùa thu đã về trên Ban Mê,
Đường phố tỏa mùi hương cà phê.
Quyến rũ lòng ta, lòng du khách.
Dẫu có đi xa cũng nhớ về.
***
Hương cà vẫn ở quanh ta,
Mùi hương vẫn tỏa đậm đà, ngất ngây
Ai xa, vẫn nhớ nơi này,
Người đi, kẻ ở từ đây mặn nồng
***
Cà phê dẫu đắng môi hồng
Hương say dịu ngọt trong lòng ngất ngây
Xa xôi vẫn nhớ nơi này
Hương thơm, vị đắng giải bày con tim...
________
Mùa Đông đã ghé Ban Mê
Mưa lây rây lạnh, gió về buốt da
Đi xa, ai nhớ hương cà
Ấm lòng đôi chút quê nhà thân thương...
Mai anh về Ban Mê cùng em nhé!
Mai anh về Ban Mê cùng em nhé!
Cho anh tìm chút nắng của Tây nguyên,
Cho anh thấy hoa cà là tuyết trắng,
Gặp thác ngàn như tiếng hát anh ca.
Mai anh về ban mê cùng em nhé!
Dáng mẹ hiền đang đón đợi chúng ta,
Trong nắng gió ngút ngàn không tên gọi,
Em sẽ cười khi nhớ những ngày qua.
Mai anh về Ban Mê cùng em nhé!
Đi phương trời nắng gió vẫn cùng ta,
Nơi Ban Mê giấu tình ta trong đó,
Mai em về... anh có đợi không anh???
Đắk Lắk , quê tôi!
Buôn Ma Thuột, thành phố cao nguyên
Trù phú, khang trang, đất bạc, đất vàng
Một thuở xa xưa, hoàng triều cương thổ
Cây rừng, gỗ quí, đồn điền thênh thang
Nam, tiếp giáp Lâm Đồng, Bình Phước
Bắc, tiếp nối Gia Lai, Kon Tum
Đông, thông thương Nha Trang, Phú Yên
Tây, băng núi rừng bát ngát Cao Miên
Đắk Lắk, quê hương tôi
Một vùng mênh mông đó
Nghe tiếng Buôn, là biết ai rồi
Nghe tiếng Làng, còn chi nói nữa
Buôn Ma Thuột, đất bạc đất vàng
Cà phê thượng thừa, bậc nhất Việt Nam
Xuất khẩu đông – tây, ngang tầm thế giới
Cao su thượng thặng, lắm mối chào hàng
Buôn Ma Thuột ơi !
Đắk Lắk tôi ơi !
Rừng núi bạt ngàn
Đẹp lắm người ơi !!!
(Thơ của Mặc Giang)
_________
Tình ca Ban Mê Thuột!
Rừng thẳm hoang vu chẳng bóng người
Nai vàng ngơ ngác cỏ xanh tươi
Drai Linh giòng thác nước mờ phủ
Bảy sắc cầu vồng đẹp tuyệt vời
Xóm đạo Châu Sơn sương khói mờ
Đỉnh đồi cao vút rất nên thơ
Lối lên bậc thánh đi thong thả
Lần hạt đọc kinh tới điện thờ
Ngọn núi Chu Klinh chạm đỉnh trời
Bản Đôn trấn nhỏ đứng chơi vơi
Đàn voi kéo gỗ từ rừng thẳm
Lội xuống giòng sông tắm nghỉ ngơi
Từng tốp bò tơ rẽ khúc ngang
Xanh xanh đồng cỏ nắng hanh vàng
Có bầy em nhỏ đùa vui nghịch
Và người thôn nữ mắt mênh mang
Cái thuở tôi về nơi xứ Hà Lan
Khi trời lảng vảng nắng chưa tàn
Cảnh quê thơ mộng tình ghê đó
Cặp mắt ai nhìn ôi chứa chan
Đây cốc Lâm Tuyền cỏ mượt xanh
Hương ngát phong lan rất thơm lành
Chỗ này xinh quá nơi hò hẹn
Rất hợp cho mình, em với anh
Làng Thái, Thọ Thành, rất đậm đà
Các cô thôn nữ cất lời ca
Bâng khuâng gây nhớ bao trai lạ
Nhưng mộng duyên tơ chỉ xóm nhà
Nhịp cầu Mười Bốn rất là cao
Ngọn gió quanh năm thổi dạt dào
Giòng sông Xê Dốc xuôi tràn xuống
Cuồn cuộn lòng sông bao xuyến sao!
Thoang thoảng đậm đà hương cà phê
Ngọt ngào hoa trắng lối đi về
Hương cà phê đó còn vương mãi
Năm tháng nồng ươm mái tóc thề
Xóm nhỏ thân tình Cây Số Năm
Các cô xinh đẹp tựa trăng rằm
Khi nào diễm phúc mà nên phận
Gá nghĩa tình duyên đến vạn năm?
(Nguyên Đỗ)
_________
Ơi, Buôn Ma Thuột!
Trời trong xanh như thể đến vô cùng
Cánh rừng khộp bước vào mùa rụng lá
Bên bàu nước con nai chừng khát quá
Tạm quên đời, uống cả những bóng cây
Bụi mù trời – Buôn Ma Thuột là đây
Cô gái Êđê để ngực trần tắm suối
Gian nhà dài dễ chừng hơn trăm tuổi
Cứ rung lên theo mỗi bước chân người
Bạt ngàn hoa, nở trắng cả góc trời
Và thơm ngọt như làn môi con gái
Hoa cà phê hứa hẹn mùa gặt hái
Còn yêu thì, về đây phải không em?
Đêm rượu cần say bởi tiếng chiêng
Kèn đinh pút thổi bập bùng ánh lửa
Trời cao nguyên nồng nàn hơi thở
Đam San chàng vạm vỡ đất bazan
Nếu chưa say chưa trọn vẹn với Giàng
Hãy cứ để hồn trời hòa vào đất
Khi tiếng thác còn ầm vang khúc nhạc
Con nai vàng mê hát đứng chôn chân
Để núi xa, hồ rộng cũng thấy gần
Thì em hãy vít cong cần rượu nhé!
Rừng nguyên sinh nhưng người Ban Mê Trẻ
Ưng bụng rồi ta chẳng thể không yêu!
( Mai Đức Nghĩa )
_________
Ban Mê Thuột Quê Hương Tôi!
Dừng chân đứng lại hỡi bạn hiền
Ban Mê phong cảnh tựa thần tiên
Cafe hoa trắng lòng ngây ngất
Quên cả lo âu lẫn buồn phiền.
Thác nước cầm chân người lữ khách
Bản Đôn em gái ngân lời ca
Rược Cần uống cạn lòng không cạn
Bạn về nơi đây bạn với ta!!!
Em gái Ban Mê dáng điệu đà
Gùi lưng gánh gạo chợ đường xa
Mắt em lúng liếng chân thoăn thoắt
Hòa cùng thiên nhiên buông lời ca.
Gặp anh lữ khách người viễn xứ
Dáng vẻ phong sương dãi dặm trường
Lưng anh nhễ nhại mồ hôi đổ
Thoáng chút trong lòng nỗi vấn vương.
Cùng em anh về bản làng ta
Ca khúc hân hoan tình mặn mà
Trăm phương một nhà ta chung bước
Cất tiếng vui cùng trong hoan ca.
_________
Miền đất yêu thương!
Buôn Ma Thuột " Bụi Mù Trời " đất đỏ
Đất quý người,người đâu nỡ bỏ đi
Có những lúc người cũng chợt nghĩ suy
Yêu gì nhỉ? cà phê hay tình đất?
Buôn Ma Thuột lẽ nào " Buồn Muôn Thủa"?
Đôi mắt buồn ướp đắng vị cà phê
Để những lần người bỗng thấy nhớ quê
Tìm vị đắng cà phê làm bạn!!
Buôn Ma Thuột " Bốn Mùa Thơm" hương ngát
Bát ngát rừng mầu trắng tinh khôi
Để những ngày nơi đất khách xa xôi
Thấy đơn côi người tìm hoa làm bạn
Buôn Ma Thuột " Bốn Mùa Tươi" xanh ngát
Rừng đại ngàn, phố núi gió và sương
Ai đã đến cũng thấy nhớ thương
Vương câu hát :" Có yêu nhau thì về Buôn Ma Thuột..."
_________
Ban Mê Tôi…
Anh ra đi phố núi sương còn phủ
Mấy ngọn đồi yên giấc ngủ mùa đông
Núi điệp trùng giữa cây lá mênh mông
Ai cũng nghĩ Ban Mê Buồn Muôn Thuở…
Có ai xưa bước chân dừng phố núi
Bụi Mù Trời đường phố vắng người qua
Đất bazan vẫn nỗi niềm trầm lắng
Im im nghiêng bóng cả cánh rừng già…
Phố núi giờ đang căng tràn sức trẻ
Những công trình vượt đồi núi vươn cao
Ban Mê hôm nay vươn mình mạnh mẽ
Đón bao người Bạn Mình Trẻ về đây
Vậy thì anh ơi, quay về đi nhé
Hãy cùng em ta xây dựng quê hương
Hỡi bạn bè tôi đang ở muôn phương
Luôn nhớ về Bốn Mùa Thương nơi ấy…
(Nguyễn Thị Thái Như)
_________
Buôn Ma Thuột = BMT =???
Biết mấy thuở
Bạn mới tới
Ban Mê Thuột.
*
Ban Mê tôi
Bị mang tiếng
Bụi mù trời
Ban Mê tôi
Bị mang tên
Buồn muôn thuở.
*
Bạn mường tượng
Bạn mù tịt
Bạn mà tới
Bạn mới thấy
Bụi một tí
Biết mấy tình
Buồn một tí
Bao mến thưong.
*
Ban Mê tôi
Bốn mùa thơ
Bóng mây trời
Buông mái tóc
Ban Mê tôi
Bên mùa trăng
Bao mắt tím
Bén mùi tình.
*
Buồn mới thích
Bụi mới thú
Bùn mới thắm
Bạn mà tới
Bạn mê tít
Ban Mê thôi.
*
Ban Mê tôi
Bao món tuyệt
Bánh mì thịt
Bún mắm tôm
Bê mềm thui
Bò muối thuốc.
*
Bạn mới tới
Ban Mê thôi.
*
Bỏ mà tiếc
Biết mới thương
Ban Mê tôi
Bao mộng tưởng
Bỏ mất tình.
Higurashi Kagome
22/10/2015, 03:43 pm