Có nỗi nhớ mang tên Ban Mê
Category: Cẩm nang du lịch Dak Lak - Tây nguyên, Tag:
07/05/2012 11:23 am
 
Có nỗi nhớ mang tên Ban Mê
Đến Buôn Ma Thuột trong những ngày trời  đã vào xuân, ít ai không một lần thốt lên câu hát “Có cái nắng, có cái  gió, có nỗi nhớ không mang tên người ơi”.
 
 Đến Buôn Ma Thuột lúc 5g sáng, chào đón  chúng tôi là cái lạnh se se bàng bạc sương sớm. Cái lạnh nhanh chóng bị  xua tan bởi ly cà phê nóng trong một tách nhỏ xíu đặc trưng. Người ta  yêu Buôn Ma Thuột bởi cà phê tuyệt hảo, bởi những chiếc nhẫn lông đuôi  voi biểu trưng cho may mắn, thủy chung. Riêng tôi còn yêu nơi đây bởi  cái nắng, cái gió rất Buôn Ma Thuột.   Ban Mê tiếp đãi chúng tôi nào gỏi cà  đắng, thịt gà om muối hột - cơm lam, nào những phương thuốc bí truyền  của vị vua săn voi cuối cùng A Ma Kông. Thấp thoáng sau những nơi chúng  tôi đi qua là bạt ngàn nắng và gió.    Cũng là nắng, là gió, nhưng sao Ban Mê  làm người ta khó quên đến lạ. Sáng sớm là cái lạnh se se đặc trưng của  vùng cao, có sương, có buốt. Chỉ cần mặt trời lên, mọi thứ như thay đổi  hẳn, nắng cháy khô, gió lồng lộng tứ bề. Tối về, gió thổi hối hả như sợ  hết đêm, như sợ ngày mai, phải lâu lắm nữa gió mới được thổi.    
 Những ngày đầu mới đến, cả đoàn đều than  thời tiết lạ lùng. Ở chừng vài ngày lại thấy yêu nắng, yêu gió nơi đây  đến không hiểu nổi.   Dường như thời tiết đã làm nên tính cách  nồng nhiệt, lúc nào cũng hết mình của người dân xứ này. Cái gì cũng  nồng hậu, hết mình. Anh họa sĩ gốc Ban Mê trong nhóm là một điển hình  như thế, lúc nào cũng sốt sắng lo cho những kẻ lần đầu đi Tây nguyên như  chúng tôi không chịu được nắng, được gió, không ăn được cà đắng, cơm  lam, thế rồi chỉ gắp thịt gà om muối hột cho chúng tôi trong bữa cơm đầu  tiên tại nơi này.   Rồi thói quen mời uống cà phê mọi lúc  mọi nơi, lúc đầu có thể làm người ta dễ dàng cồn cào, xây xẩm vì cà phê  đậm mà uống nhiều. Quen rồi cũng lại thấy yêu, thấy nhớ…   Có một nỗi nhớ gọi được bằng tên   Rời Buôn Ma Thuột bằng cái thở phào vì  bắt được xe đò trong những ngày sốt vé. Mang theo balô của tôi là một  chút nắng, một chút gió của Ban Mê và một nỗi nhớ có thể gọi tên…   Đó là mộ vua M’Nông với rêu và cỏ khô đi  vì nắng gió. Chúng tôi biết mộ của vị vua này không phải bởi những  hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, mà từ một người con M’Nông, hằng  tháng vẫn đến quét mộ và thắp nhang đều đặn nơi đây. Khi hỏi anh thắp  nhang nhân dịp nào, anh chỉ cười hồn hậu: “Đến thắp nhang thôi, không vì  dịp gì cả”.    
 Đó là chùm trái cà phê chín muộn giữa  trời tháng hai như sợ những kẻ như tôi không biết được cà phê chín là  thế nào, vì mua thu hoạch đã qua.   Đó là mái nhà liêu xiêu mà vô tình chúng tôi chụp được. Anh họa sĩ đi cùng đoàn tấm tắc khen: “Tấm này đẹp nhất chuyến đi”.   Chiếc cầu gỗ đơn côi bên dòng Sê Rê Pôk có một sức hút đặc biệt đối với anh bạn phụ trách nhiếp ảnh của nhóm chúng tôi.   Đó còn là cuộc sống yên bình rất Tây  nguyên ở Buôn Đôn. Một bến nước nhỏ với chiếc cầu ván liêu xiêu quanh  những mảng bèo lục bình tím ngát, quanh đó là đàn gà, là chú bê con và  một chú heo mọi, cùng sinh sống hòa bình.    
 Tất cả đã cho tôi một nỗi nhớ, da diết, khắc khoải. Nỗi nhớ nắng, nhớ gió, nỗi nhớ mang tên Ban Mê. (ST) 
  	
        
		                
       
			 			
Bình luận
Chưa có bình luận nào!
Phản hồi
Bình luận từ Facebook