Bỗng dưng ... muốn khóc. Hihi.
Bạn cũ ghé thăm vườn nghe rằng đã cho thuê và chỉ còn lụi cụi trong có xíu góc... vườn Muôn hoa.
Phán ngay cho một câu qua điện thoại: Chuẩn phú quý thụt lùi mà... rồi ca mãi chuyện ngày xưa.
Bỗng dưng, muốn khóc quá... công nhận ngày xưa mình hoành tráng.
Trong Troh Bư, sở hữu 4 ngôi nhà ... nằm giữa cả rừng cây.
Một nhà sàn đơn sơ ... gợi nhớ hồn tây nguyên, nét văn hoá người ê đê bản địa.
Chuẩn chỉ từ cái cầu thang cái đến cột kèo khắc nổi Kỳ đà và Ba ba.
Một cái nhà nghỉ mùa đông ... có cả lò sưởi như bên Đà Lạt ý.
Một cái nhà quản gia gợi nhớ niềm xưa cũ, với cái bếp nướng heo, gà ngoài trời ...làm khách đi ngang qua đều ghé xin seo phì.
Đỉnh nhất là cái nhà Điền chủ 2 tầng to đùng đoàng... lưu tình cảm, kỷ niệm bao đoàn khách.
Quanh nhà là dàn chiêng đá cổ xưa và chiếc thuyền độc mộc to nhất thế giới ... được ưu tiên chưng bày để vinh danh.
Và cái vùng lõi khu bảo tồn dày đặc lan ... tha hồ cho em tự hào khoe với khách.
Khiến đã đến chơi với em, đều nhớ em ... và nhớ nàng Troh Bư.
Bây giờ thì ...ẩn dật trong một góc.
Giống vui thú điền viên, còn có mỗi ngôi nhà nhỏ ... trên đồi.
Nói vậy thôi, Troh Bư giờ đẹp lắm.
Xứng đáng để đánh đổi ... thú vui phù phiếm xưa.
Sẽ không bao giờ đẹp đến vậy ... nếu cứ giữ nếp cũ.
Tự mình làm đến giờ, bảo tồn lan có lẽ... đã đi tong.
Troh Bư giờ sáng bóng ... như ngọc được mài dũa.
Thế nên, khóc một phát ... rồi xin cười cả đời. Haha.
Bình luận
Chưa có bình luận nào!
Phản hồi
Bình luận từ Facebook